Mô tả
Thành phố Thanh Dương liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, nạn nhân có vẻ như không quan hệ gì với nhau nhưng nguyên nhân tử vong lại giống nhau đến kỳ lạ: bị móng tay dính nọc độc rắn cào xước da, trúng độc, suy tim mà chết. Một vụ hỏa hoạn bùng phát giữa đêm khiến người đàn ông trẻ thiệt mạng, qua khám nghiệm tử thi, nạn nhân không phải chết cháy mà do do trúng độc rắn, trên mặt, đầu và cổ là những vết móng tay cào. Mọi nghi ngờ đều chĩa về phía vợ nạn nhân nhưng không có chứng cớ. Vụ án đi vào ngõ cụt. Sau đó chỉ trong một thời gian ngắn, một ông lão về hưu, một gã ăn mày, một thương nhân giàu có và một cô gái điên đều được phát hiện tử vong với nguyên nhân tương tự. Tin đồn lan ra khắp nơi, người dân hoảng hốt, thật sự có ma đầu móng tay độc giết người bừa bãi, hay còn có huyền cơ khác? Dưới sự dẫn dắt của tổ trưởng Tần Hán Xuyên, tổ trọng án số 2 đi sâu vào điều tra nhưng mãi chưa tìm ra hung thủ. Cùng lúc, thám tử tư trẻ tuổi Kim Nhất Điền lại phát hiện ra manh mối quan trọng, chĩa mũi nhọn về phía nội bộ cảnh sát, và khơi lại một câu chuyện quá khứ đau lòng… Ám Dạ Hành của Nhạc Dũng kể về những vụ án mạng liên hoàn ở thành phố Thanh Dương. Các nạn nhân đều chết bởi nọc độc rắn hổ mang. Cảnh sát ban đầu nghi ngờ là cùng một người giết nhưng qua khám nghiệm tử thi phát hiện mỗi một nạn nhân chết bởi những vết cào của những người khác nhau không người nào giống người nào và càng ngặt nghèo hơn nữa là các nạn nhân không có mối liên hệ dây mơ rễ má gì với nhau luôn nên vụ án rơi vào bế tắc không có đường ra. Nói chung ý tưởng của truyện rất khá nhưng ngặt nổi cách kể chuyện của Nhạc Dũng chán quá đọc lê lếch chán chê mà không hết nổi cuốn truyện. Cày xong cuốn này vật vã chảy mồ hôi, í lộn chảy nước miếng mới phải, vì ngủ gục lên ngủ gục xuống. N guyên một cuốn truyện có 9 chương coi được chỉ có 2 chương cuối còn 7 chương còn lại thì….không biết nói sao luôn. Đại loại là, báo án, cảnh sát đến hiện trường ngó nghiêng sau đó về mở họp rồi ông Đội trưởng đội cảnh sát sẽ hỏi một câu “em thấy sao ” và sau đó mọi người hoặc Văn Lệ sẽ bảo “thưa thầy em thấy.. ” nói mấy câu vô thưởng vô phạt kiểu không suy luận cũng biết, giống như tác giả muốn cho tổ phá án số 2 nói chuyện trao đổi để chứng tỏ mình tồn tại. Sau khi các đội viên chứng minh mình tồn tại xong thì Tần Hán Xuyên sẽ chốt một câu “tôi cũng nghĩ vậy “… Nghĩ nghĩ cái con khỉ, chuyện hiển nhiên còn nghĩ. Do nghĩ nhiều quá nên chờ đến tết Congo cũng không phá được án. Cái đội phá án số 2 này phế toàn tập. Từ đầu đến hết chương 7 tôi coi truyện này với tâm thái bình lặng như nước vì tình tiết chả có gì giật gân lôi cuốn . Mặc dù truyện chết nhiều người nhưng không có sức hấp dẫn. Tôi ghét nhất là coi mấy truyện kiểu này, thà là đẹp như Hạ Nghênh Xuân không thì xấu như Chung Vô Diệm chứ loại bình phàm quăng vô đám đông chìm nghỉm khó tìm thì oải chè đậu. Tóm lại, sao thì sao truyện này đọc vẫn chán lè ra đó. Thôi cho em xin bái biệt Nhạc Dũng từ đây. 4 Điểm: 6.8 T à Ngô

Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.