Mô tả
Trên một hòn đảo ngoài khơi bờ biển Ireland, các vị khách nhận được lời mời tham gia tiệc cưới. Chú rể: đẹp trai và quyến rũ, một ngôi sao truyền hình đang lên. Cô dâu: thông minh và đầy tham vọng, là người sáng lập The Download – một ấn phẩm tạp chí online. Một đám cưới sang trọng và lộng lẫy: trang phục được thiết kế riêng, địa điểm ở cách xa đất liền.
Nhưng sự hoàn hảo chỉ dành cho những kế hoạch. Khi những chai sâm panh được khui và bữa tiệc bắt đầu, những bực bội và ghen tuông vụn vặt bắt đầu hòa quyện với những hồi tưởng và những lời chúc tốt đẹp.
Chiếc bánh cưới chưa kịp cắt thì đã có một người thiệt mạng. Mười ba vị khách mời. Một thi thể.
Khi cơn bão như bùng phát cơn thịnh nộ của mình, những bí mật ẩn giấu bắt đầu dần lộ ra…
Về tác giả
Lucy Foley là tác giả của ba cuốn tiểu thuyết lịch sử đã được duyệt sang 16 thứ tiếng. Bà được biết đến rộng rãi với cuốn tiểu thuyết tội phạm đầu tay “The Hunting Party”, lấy cảm hứng từ một địa điểm xa xôi ở Scotland.
Bí mật trong đêm bão nằm trong danh sách Những tiểu thuyết giật gân của The New York Time năm 2020.
Các trích dẫn nổi bật
Đèn vụt tắt.
Trong nháy mắt, mọi thứ chìm vào bóng tối. Ban nhạc ngừng chơi. Bên trong rạp cưới, những khách mời hét lên và níu chặt lấy nhau. Ánh sáng lập lòe từ những ngọn nến trên bàn chỉ tăng thêm phần hoang mang, in hằn những cái bóng đổ dài lên các bức tường vải. Không cách nào nhìn thấy hay nghe thấy ai nói gì: gió điên cuồng lát át tất cả.
Cơn bão bên ngoài đang gầm thét. Bão rít lên xung quanh họ, quất mạnh vào rạp. Toàn bộ rạp cưới như nghiêng ngả và run lên bần bật mỗi lần bị gió ập tới, tiếng kim loại rên rỉ ầm ĩ, những vị khách thu mình trong sợ hãi. Những cánh cửa đã bật mình khỏi dây buộc và lung lay ở lối vào. Lửa từ mấy ngọn đuốc parafin chiếu sáng ở cửa dường như đang cười khẩy.
Cơn bão này mang cảm giác thật riêng tư. Tựa hồ nó đã để dành tất cả những cơn cuồng nộ của mình cho họ.
***
Charlie và tôi lên thuyền trở về đất liền. Hầu hết khách khứa đã rời đi trước chúng tôi, chỉ gia đình ở lại. Tôi ngoái nhìn hòn đảo. Lúc này trời đã quang, ánh nắng chiếu trên nước, nhưng hòn đảo chìm trong bóng của một đám mây vắt ngang. Tựa như nó núp ở đó, chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ đen đúa, chờ đợi bữa ăn tiếp theo. Tôi quay người lại.
Lần này, tôi không bị ảnh hưởng mấy bởi chuyển động của con tàu. Chút nôn nao vì say sóng không là gì so với cảm giác phát bệnh sâu thẳm trong tâm hồn khi tôi phát hiện ra đêm qua, rằng Will chính là kẻ gần như đã giết em gái mình.
Tôi nhớ đến cách mình ôm lấy Charlie trên thuyền đi đến hòn đảo trong chưa đầy bốn tám giờ trước, chúng tôi đã cùng nhau cười nói thế nào dù khi ấy tôi cảm thấy thật sự kinh khủng. Ký ức về nó làm tôi đau nhói.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.