Mô tả
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Trúc Thư Dao Tập 2: Nước Tấn – Gió Nổi Cung Đình của tác giả Văn Giản Tử & Tố Hinh (dịch).
Rời Tần sang Tấn, Thập trở thành đệ tử của thái sử Mặc. Cô lập công lớn trong hội thề Hoàng Trì, trận chiến thành Ung, cứu trợ thiên tai ở Tấn Dương, nên dần dần được sư phụ tin cậy chọn làm người kế nhiệm, thay ông bước lên đàn tế trời. Ngôi vị cao quý, thân cận với thần linh có thể bảo vệ cô giữa thời loạn, trước những kẻ thù đáng sợ liên quan đến thân thế của cô, nhưng cũng vô cùng cô đơn lạnh lẽo. Đó là thứ mà Thập sẽ lựa chọn chăng?
Thông tin tác giả Văn Giản Tử
Khi viết Trúc thư dao, cô đang sống ở nước ngoài, và đã dành bảy năm để hoàn thành câu chuyện thời Xuân Thu này. Các nhân vật, sự kiện, đồ vật… miêu tả trong sách được khảo cứu kỹ càng, phù hợp với tư liệu lịch sử.
***
#REVIEW: TRÚC THƯ DAO
Tác giả: Văn Giản Tử
Thể loại: Cổ đại, loạn thế, lịch sử, quyền mưu, nam cường nữ cường, HE
Tình trạng: Đã phát hành 03/4 tập.
Review bởi: April MH.
—-
Giới thiệu sách
Tộc Hồ sinh cháu người thưởng khác xa,
trai tròng kép vượng quốc gia,
gái thời mắt biếc Tấn đà diệt vong.
Mới bốn tuổi, Thập đã phải lê la ngoài phố ăn xin, đôi mắt cô ánh xanh dưới trăng nên bị gọi là “quỷ núi . Sau cái chết của mẹ, tướng quân nước Tần là Ngũ Phong cứu mạng và cưu mang cô. Mười năm sống bình yên trong phủ tướng quân, cô thể hiện tài trí xuất chúng, lại luôn cố gắng học tập chỉ để có thể kề vai sát cảnh với người ấy, bày mưu tinh kể cho y. Nhưng rồi dòng xoáy của thời cuộc và những âm mưu chính trị, cùng thân thế bị ẩn của bản thân đã đưa đẩy cô vào một hành trình mới…
Bộ Sách Trúc Thư Dao gồm 4 tập, đã phát hành tập 1, 2, sách có bán trên toàn quốc.
– Tập 1: Nước Tần: Có nàng tên Thập.
– Tập 2: Nước Tấn: Gió nổi cung đình.
– Tập 3: Tề Lỗ: Rồng xanh giấu sáng.
– Tập 4: Thiên hạ: Các nước phân tranh.
—-
P/S: Tất cả các trích dẫn trong bài do reviewer tự dịch, không phải trích dẫn từ sách xuất bản.
—-
Ta là Mây Đỏ, cha ta là khanh tướng quyền khuynh triều dã, mẹ ta chỉ là một nô lệ tù binh.
Thuở nhỏ, ta luôn bị đối xử như nô bộc trong nhà, giành từng miếng ăn cái mặc với kẻ khác, suýt chết cháy cũng chẳng ai đoái hoài. Mãi cho đến khi ta cứu mạng anh trai ta, cha ta phát hiện ra ta, rồi ta trở thành thị vệ kề bên anh ấy.
Vì thân phận lỡ cỡ xấu hổ, ta thường bị kẻ khác dè bỉu, điển hình như lần tham dự yến hội gia tộc yểu mạng, ta bị con cháu nhà đó xa lánh, ném bát chảy máu đầu. Ta chẳng mấy bận tâm, bởi sau đó ta tham dự một cuộc hội ngộ kỳ lạ, gặp gỡ một nữ nhân, thậm chí còn đỡ đẻ.
Lớn lên, ta chu du khắp các nước, làm cánh tay trái cho anh trai kiêm thế tử, ta có danh có họ nhưng sống tối tăm như một bóng ma. Một ngày nọ, ta bắt gặp nàng, lúc đó, nàng giả làm vũ kỹ lén nghe trộm mưu đồ của ta, ta định giết nàng nhưng tích tắc chần chờ làm nàng chạy mất.
Lần kế gặp lại, nàng là ca kỹ trong phủ Thái tử, ta đứng ra giúp nàng giải vây, bông đùa ngả ngớn đòi xin nàng về. Từ đó, chúng ta trong tối ngoài sáng đối mặt vô số lần, từ thế đối lập, ta và nàng dần trở thành bạn bè, thân nhân, tình nhân.
Càng đồng cam cộng khổ bên nhau, ta càng cảm mến trí tuệ của nàng, vẻ đẹp của nàng, trái tim nhân ái của nàng. Nàng luôn cổ vũ ta tiến tới bất chấp thân thế thấp hèn, ta bị sỉ nhục, nàng gian xảo trả thù, ta gặp khó khăn, nàng vắt óc giải nguy.
Chúng ta trải qua bao thăng trầm, từ tranh chấp vị trí thế tử, giữ vững thành trì, cứu nạn thiên tai, du thuyết quốc quân cho đến trốn chạy ám sát, đeo lễ cài trâm, làm lễ thành hôn. Bên hồ Lạc Tinh, chúng ta thề nguyền, chúng ta hứa hẹn, chúng ta quấn quýt. Dù còn muôn vàn khó khăn nhưng ta luôn mong nàng tin vào ta, cũng tưởng rằng nỗ lực của mình sẽ được đền đáp, nào ngờ chỉ là dã tràng xe cát.
Ta thề, ta thề trước hồ Lạc Tinh, giả như nàng có quay lại, ta cũng sẽ không bao giờ quan tâm tới nàng, ta sẽ lạnh lùng quyết tuyệt, dù nàng có quỳ xuống van xin đi chăng nữa… Nhưng tất cả những lời này sẽ vô hiệu nếu như nàng thật sự trở về…
=====••=====
Tên của ta gọi là A Thập, ta không có cha, mẹ qua đời năm ta bốn tuổi. Ta đáng nhẽ cũng nối gót mẹ nếu không nhờ có hắn cứu khỏi biển lửa.
Trước bốn tuổi, ta là đứa ăn xin được bữa hôm lo bữa mai, bị đánh, bị đói suốt cả ngày. Từ bốn đến mười bốn tuổi, ta là quý nữ trong phủ tướng quân, được ăn ngon mặc đẹp, còn được dạy dỗ học hành tử tế. Quãng thời gian đó, ta coi hắn là thiên thần, là cha, là anh, là người ta thương yêu nhất, ta muốn sống bên hắn trọn đời.
Hắn muốn ta nhổ đi hết mọi gai nhọn để biến thành quý nữ A Thập của phủ tướng quân, ta chiều lòng hắn, yên tâm được hắn bao bọc, che chở. Thế nhưng vì nợ nước thù nhà, hắn đẩy ta ra xa, dâng ta cho công tử tiền đồ hứa hẹn. Vì thế, ta ra đi.
Từ nhỏ ta thường ngưỡng mộ những mưu sĩ đại tài, chỉ nhờ miệng lưỡi và cái đầu là có thể dấy lên chiến hoả giữa các nước, hoặc dập tắt, hoặc xoay chuyển chính chiến cuộc ấy. Đi nhiều, ta nhận ra ta muốn trải nghiệm, trải đời nhiều hơn là bị bó vào một người đàn ông.
Ta bái Thái Sử làm thầy, trở thành vu sĩ, thành thần tử trong mắt người dân, quốc quân, khanh tướng, binh sĩ quỳ dưới chân ta nhận lời cầu phúc từ thiên thần. Đối với một người con gái, có lẽ giờ phút này là vinh quang chói loà nhất.
Rồi ta gặp chàng, trái tim ngỡ tưởng khô cằn vì hắn lại rung động tự khi nào bởi chàng. Chàng là người sở hữu nhiều mặt nạ, công tử con tướng, nam tử đeo mặt nạ thú, chàng là người có nhiều bí mật, càng tiếp xúc, ta càng khó cảm nhận thấu tâm hồn chàng.
Chúng ta kề vai sát cánh, chung lưng đấu cật, vượt mọi sóng gió, hết lòng vì gia tộc, quốc gia, có những khi ta xốc nổi làm theo ý mình, may mà luôn có chàng thông cảm, mỉm cười bất đắc dĩ hỗ trợ. Chỉ duy lần này, vì tốt cho chàng, để chàng khỏi phải lựa chọn giữa ta và tiền đồ, ta hạ dược bỏ đi.
Ta chỉ hận đã đi sao còn vương lòng quay lại, ta như mụ điên nhìn chàng bên kẻ khác, ta lồng lộn ném tan vò rượu, khóc lóc kêu gào nhưng chàng nào hay. Ta chẳng còn là minh châu được chàng nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ như mắt cá vẩn đục u buồn. Mọi lần đều là chàng đuổi theo ta, chờ đợi ta, lần này ta sẽ là người đuổi theo chàng, chờ đợi chàng, chỉ mong chàng tha thứ…
====••====
Mình là một đứa chúa ghét spoil nên phong cách review toàn theo kiểu nửa vời, phân tích chẳng ra phân tích, tự thuật chẳng ra tự thuật, viết đoạn trên nhằm mục đích khơi dậy sự tò mò của mọi người nhưng có thành công hay không thì chịu :))
Mình biết tới truyện này sau khi lang thang chán chê từ douban chuyển sang trang bán truyện của jd, lần mò tìm ra cái tên truyện xuất bản, search sang douban xem review có khả quan không rồi mới tìm bản raw, tự convert trên wikidich, mời chào c Linh đọc thử xem có hứa hẹn không, cuối cùng hai chị em mới nhảy vào nghiền truyện :))
Và rất may là sau 3 tháng rồi mới vớ được một quyển dài đọc hết từ đầu đến đuôi không tua thế này, nữ chính và nam chính duyệt, thời đại vốn không khoái lắm, hợp gu c Linh hơn, ha ha, nhưng tổng thể mà nói thì đây là một trong những quyển cổ đại, cổ ngôn, viết về thời Xuân Thu Chiến quốc xuất sắc nhất mình từng đọc. Cần tình yêu oanh liệt xen lẫn hận nước thù nhà hả, có, cần bối cảnh lịch sử hùng tráng, có nốt.
Mọi thứ trong truyện rất vừa vặn, miêu tả bối cảnh, phong cảnh, tính cách nhân vật, tâm trạng nhân vật, cảm xúc nhân vật, mưu kế, biến cố đều vừa vặn. Thậm chí kể cả những bước ngoặt, những lúc kịch tính nhất mình cũng thấy sao mà vừa vặn thế. Vừa vặn thực sự là từ phù hợp nhất dành cho truyện này. Tất nhiên là vừa vặn khác với nửa vời nha, tác giả rất giỏi tiết chế câu chữ, lời ít ý nhiều, buồn ra buồn, vui ra vui, cảm động ra cảm động, cảm xúc vẫn đầy đặn nhé.
Văn phong truyện nhuốm màu huyền bí kỳ ảo, bồng bềnh như một lớp sương mờ, lớp sương ấy bắt nguồn và xoay quanh một bài ca dao, một lời tiên tri được khắc trên thẻ tre: “…Con cháu Hồ thị, là trai trọng chấn triều cương, là gái chỉ e mất nước…”, nhưng thực chất, đó chỉ là lời nói dối xoay chuyển cục diện chiến tranh được thốt ra từ miệng vu sĩ quyền lực nhất bấy giờ.
Gia đình nữ chính chìm sâu trong vòng xoáy tranh quyền đoạt vị giữa các đại gia tộc, người cha khốn thủ thành trì, người mẹ bụng mang dạ chửa dắt theo cậu con trai đến nương nhờ họ hàng, nào đâu rơi vào hang hùm ổ sói, con trai ngày ngày bị cắt da xẻo thịt để làm thuốc cho kẻ khác, đứa con sắp sửa chào đời thì bị soi hau háu, chỉ chực chờ lôi ra khỏi bụng mẹ để hầm xương nấu thịt làm thuốc trường sinh bất lão, người mẹ ngày ngày héo mòn khát khao mong chồng đến giải cứu mình và con.
Đáng thương thay và cũng đáng mừng thay, người mẹ và đứa bé trong bụng được đạo chích đánh bậy đánh bạ cứu ra khỏi lao ngục, còn đứa bé trai chấp nhận ở lại để mẹ và em được sống. 20 năm A Thập sống trên đời, dù thuở nhỏ phải xin ăn, lớn lên đối mặt với nhiều tình cảnh bất đắc dĩ, thân bất do kỷ, nhưng ít ra nàng được sống dưới ánh mặt trời. Còn 20 năm ấy đối với A Lê là những năm tháng trú ngụ trong mật thất tăm tối, ngày ngày bị lóc da cắt thịt, sống chẳng bằng chết mà vẫn ôm ấp hy vọng được cha đến cứu, được gặp lại mẹ và em.
A Lê xuất hiện rất ít, cậu đôi khi chỉ được nhắc đến qua suy nghĩ của A Thập, nhưng cậu như sợi dây kết nối giữa em gái với chân tướng thân thế, với biến cố bi kịch năm xưa. Quá trình tìm ra cậu là quá trình A Thập tiến dần từng bước tìm ra người cha, tìm ra cơ nguyên tại sao mẹ nàng lại cấm nàng đừng đến Tấn quốc, rồi lại luôn lẩm bẩm hãy đến Tấn quốc tìm A Lê.
Làm sao cầm nổi nước mắt khi cậu bé A Lê năm nào tự nguyện ở lại, lầm lũi quay lưng vào tường để khỏi phải ly biệt mẹ, giờ người chẳng ra hồn người, mái tóc đen dày giờ lơ thơ vài sợi, cả bàn tay chỉ còn lại hai đốt, thế mà vẫn mỉm cười với cha, với em gái, rồi bật khóc nức nở khi cuối cùng cũng hội ngộ thân nhân.
Làm sao lại không thổn thức khi người cha vốn lãng mạn hào hoa, từng trồng cả rừng cây dâm bụt để chiều lòng người vợ lại phải xốc gươm cầm giáo, chìm ngập trong thù hận, chìm ngập trong nỗi đau mất thân nhân, mất thành trì, mất vợ mất con, điên cuồng tìm mọi cách trả thù bất chấp dồn con gái vào chỗ chết, bất chấp việc kéo quân vào giày xéo đất đai tiên tổ, bất chấp hy sinh tính mạng cháu gái, để rồi cuối cùng chết tức tưởi, chết không nhắm mắt bởi một nhát dao của kẻ thù.
Làm sao không xót xa khi người mấu chốt dẫn đến thảm kịch cho gia đình A Thập lại chính là người thầy mà nàng hằng kính trọng. Ông đáng trách vì đã tước đoạt tương lai êm ấm mà nàng vốn nên được sở hữu, nhưng ông có sai chăng khi làm tất cả chỉ vì thiên hạ thương sinh, vì ngàn vạn sinh linh, vì khanh tướng mà ông coi trọng là người lấy dân làm gốc, phân cho dân nhiều mẫu đất hơn những kẻ khác.
Dưới bầu trời loạn thế, thứ dân cầu sinh tồn, kiếm sĩ, mưu sĩ khát cầu tiền tài, cầu lý tưởng, bậc khanh tướng mưu cầu con đường vững bền để gia tộc mãi trường tồn, đây là thời đại cá lớn nuốt cá bé, đại thế gia nuốt gia tộc nhỏ, các nước lớn chèo kéo các nước nhỏ. Trong thời đại con tạo xoay vần liên tục ấy khó mà phân biệt rõ từng hành động là đúng hay sai, là tốt là xấu, anh tính kế người khác đồng thời cũng rơi vào cái bẫy mà người ta giăng ra từ bao giờ chẳng hay.
“Trúc Thư Dao” mô tả những năm cuối thời Xuân Thu sao mà chân thực, sống động thế, những con người của lịch sử như Triệu Ưởng, Bá Lỗ, Khổng Tử hiển hiện sao mà rực rỡ thế, những con người giả tưởng như A Thập, Tứ Nhi, Minh Di cũng để lại ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Thời đại dưới góc nhìn của nữ chính A Thập đậm chất tự sự, đầy âm hưởng lịch sử. Len lỏi giữa những sự kiện, biến cố là chuyện tình yêu ngọt ngào của cặp đôi chính, dù giữa họ tồn tại nhiều chướng ngại như cách trở thân phận, sự hận thù từ đời cha ông, nỗi đe doạ uống máu ngấp nghé từ kẻ thù, gánh nặng phục hồi gia tộc, nhưng cũng may cuối cùng họ vẫn vượt qua tất thảy mà ở bên nhau, khép lại “bài ca dao trên thẻ tre” viên mãn.
Rate: 5/5
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.