Mô tả
Cuốn tiểu thuyết ăn khách mới nhất đến từ Josh Malerman – cha đẻ của bestseller BIRD BOX gây sốt toàn thế giới năm 2018.
MALORIE – Hành trình chạy trốn tử thần hiện đã được NETFLIX mua bản quyền chuyển thể, phim dự kiến sẽ ra mắt người xem trong thời gian tới.
MƯỜI HAI NĂM
Sau khi Malorie và những đứa con của cô chèo thuyền đến nơi an toàn, dải băng bịt mắt vẫn là thứ duy nhất đứng giữa sự tỉnh táo và điên rồ. Một cái nhìn lướt qua bọn sinh vật đang rình rập thế giới này sẽ đẩy con người vào sự bạo lực chết chóc.
Vẫn không có lời giải thích. Không có biện pháp. Tất cả những gì Malorie có thể làm là sống sót và truyền đạt ý chí mãnh liệt đó cho những đứa con của cô. Đừng trở nên lười biếng, cô nói với lũ trẻ. Đừng tháo băng bịt mắt.
ĐỪNG NHÌN.
Nhưng sau đó, tin tức bất ngờ ập đến và khiến Malorie lần đầu tiên cho phép mình hy vọng: Một người vô cùng thân thuộc với cô, một người mà cô tin là đã chết, có thể còn sống.
Malorie đã mất mát quá nhiều: chị gái cô, một ngôi nhà với những người vô cùng đáng mến và bất kỳ cơ hội sống bình thường nào. Nhưng muốn lấy lại những gì đã mất, cô phải trở về một thế giới đầy kinh hoàng và mạo hiểm cuộc sống của lũ trẻ một lần nữa.
Bọn sinh vật không phải là điều duy nhất Malorie lo sợ: Có những kẻ tuyên bố đã bắt và thử nghiệm trên chúng. Những vụ giết người phục vụ phát minh quái dị và ý tưởng mới nguy hiểm, cùng tin đồn rằng bọn sinh vật đã biến thành một thứ còn đáng sợ hơn.
Malorie đứng trước sự lựa chọn đau khổ: sống theo quy tắc sinh tồn giúp cô suốt những năm qua hoặc dấn thân vào bóng tối và tìm kiếm hy vọng một lần nữa.
***

Tom đang múc nước từ giếng. Đó là công việc cậu làm hằng ngày với niềm hy vọng về những ngày tháng tốt đẹp hơn, quãng thời gian mà ba mẹ con cậu coi Trại Yadin là nhà. Olympia tin rằng khu trại từng là một tiền đồn trong những ngày khẩn hoang vùng Tây Hoa Kỳ*. Con bé đọc gần như mọi cuốn sách trong thư viện của khu trại (hơn nghìn cuốn), bao gồm những cuốn viết về lịch sử bang Michigan. Nó nói rằng vọng gác của khu trại rất có thế từng là một hội trường. Còn Cabin Một là nhà tù. Tom không biết con bé nói đúng không, dù cậu chẳng có lý do gì để nghi ngờ. Nói đây là một khu trại kiểu Do Thái khi bọn sinh vật ập đến thì có vẻ chắc chắn hơn. Còn bây giờ, đây là nhà.
“Tay trong tay,” cậu nói và nắm lấy sợi dây nối Cabin Ba với miệng giếng bằng đá. Cậu nói thế vì dẫu cho những sợi dây buộc mọi tòa nhà với nhau (thậm chí liên kết Cabin Ba vời Bến H trên hồ), cậu vẫn đang cố gắng tìm ra cách thức di chuyển tốt hơn.
Tom căm ghét những dải băng bịt mắt. Đôi khi, cậu cảm thấy đặc biệt lười biếng và không dùng chúng. Cậu cứ nhắm mắt thôi. Nhưng những luật lệ không bao giờ chấm dứt của mẹ cố thủ trong tâm trí cậu.
Nhắm mắt là không đủ. Con có thể giật mình mở choàng mắt. Hoặc thứ gì đó có thể banh mắt con ra.
Chắc chắn. Vâng. Về lý thuyết, mẹ đúng. Về lý thuyết, mẹ thường đúng. Nhưng ai lại muốn sống trong lý thuyết chứ? Bây giờ, Tom đã mười sáu tuổi. Cậu sinh ra để sống trong thế giới này. Và chưa có thứ gì cố banh mắt cậu.
“Tay trong tay.”
Cậu đã đến nơi. Mẹ Malorie khăng khăng yêu cầu cậu kiểm tra nước trước khi mang về. Mẹ đã nhiều lần kể cho cậu nghe câu chuyện về hai người đàn ông tên là Felix và Jules. Rằng chú Tom. Người cùng tên với cậu, đã kiểm tra nước mà hai người kia mang về vì cả nhà lo lắng rằng nguồn nước có thể bị một sinh vật làm ô nhiễm. Cậu bé Tom thích phần đó của câu chuyện. Cậu hiểu việc kiểm tra là cần thiết. Cậu thậm chí cũng hiểu ý tưởng về thông tin mới liên quan đến bọn sinh vật. Đáng ra họ có thể làm bất cứ điều gì hữu ích hơn thế. Nhưng cậu không lo lắng rằng thứ gì đó đang bơi trong nguồn nước uống của họ. Bộ lọc mà cậu tự chế đã phụ trách chuyện đó.
Hơn nữa, chính mẹ cũng chẳng thể tin nước sẽ hóa điên, dù mẹ luôn tỏ ra như thế.
“Tới đây!” Cậu hô lên.
Cậu vươn tay và chạm vào miệng giếng trước khi nhào đến chỗ nó. Cậu đã đi bộ rất nhiều lần để có thể chạy và dừng lại ngay trước vòng tròn đá. Cậu đứng trên thành giếng và hét vào đường hầm tối tăm.
“Ra khỏi đó đi!”
Cậu mỉm cười. Giọng cậu vọng lên – âm thanh dày hơn – và cậu thích tưởng tượng rằng một người khác đang gọi mình. Dù họ đã may mắn khi tình cờ tìm thấy một khu trại bị bỏ hoang với vô số tòa nhà và tiện nghi, cuộc sống ở đây đang trở nên cô đơn.
“Tom là giỏi nhất!” Cậu hét to, chỉ để nghe tiếng vang dội lại.
Làn nước phía dưới không một sủi tăm. Tom bắt đầu kéo xô lên. Ở giếng có một cần quay tiêu chuẩn làm bằng thép và cậu đã phải sửa nó hơn một lần. Cậu cũng thường xuyên tra dầu vì thật may khu trại có một nguồn cung dự trữ: một căn hầm trong vọng gác chính đã khiến Malorie rơi nước mắt vào mười năm trước.
“Một đường ống dẫn nước thẳng đến chỗ chúng ta,” Tom vừa nói vừa quay cần. “Chúng ta có thể đặt nó chính xác vào vị trí của sợi dây bây giờ. Nó chạy qua bộ lọc hiện có. Tất cả những gì chúng ta phải làm là quay số, và thế là xong. Nước sạch đến ngay với chúng ta. Không cần tay trong tay lần theo sợi dây. Chúng ta sẽ không phải rời khỏi cabin nữa.”
Việc đi bộ chẳng có gì khó khăn. Và bất cứ lý do nào để ra ngoài đều tốt cả. Nhưng Tom muốn mọi thứ được cải thiện.
Đó là tất cả những gì cậu nghĩ.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.