Mô tả
Một cuốn sổ ghi chép quá trình giết người. Chiếc tủ lạnh chứa đầy bàn tay. Lũ chó bị bắt cóc. Vụ treo cổ kỳ quái. Đứa trẻ bị chôn sống. Cuốn băng thu âm giọng nói của người chết… Hai học sinh cấp ba cùng nhau điều tra những vụ án kỳ lạ ở địa phương. Nhưng thay vì cố gắng ngăn chặn tội ác, nỗi ám ảnh với cái chết và sự giết chóc đã dẫn dắt chúng tiến vào bóng tối điên cuồng, nơi những cơn ác mộng trở thành sự thực. Không chỉ là một cuốn tiểu thuyết kinh dị rùng rợn, GOTH còn ẩn chứa nỗi buồn và những chiêm nghiệm về cuộc sống, về bản chất con người và sự giác ngộ. Tác phẩm đã mang về cho Otsuichi giải thưởng Honkaku Mystery, được chuyển thể thành manga và phim điện ảnh. Giải thưởng: Honkaku Mystery (2003) Đúng như tựa đề, nội dung của quyển sách tập trung khắc họa tâm lí của những kẻ bị coi là “méo mó” về mặt tinh thần. Sách được chia làm nhiều vụ án nhỏ, nhưng đều có lối kể xoay quanh hai nhân vật chính. Ở đây, nhân vật nữ ngay từ đầu đã được nêu tên (dù không phải là tên thật của nàng), còn nhân vật nam được giấu tên, điều mà sau này trở thành nút thắt cho mẫu truyện cuối. Để tui nói cho mà nghe, mà có lẽ bạn cũng đã nghe nhiều đến phát nhàm trong mấy bài review rồi : câu chuyện trong quyển sách này đủ cho bạn “mất ăn mất ngủ” đấy, dĩ nhiên là trừ khi bạn không thích nó (lol). Để mà bắt đầu thì chắc tui sẽ nói rằng, ông tác giả này là một kẻ sát nhân tiềm năng đấy! Cái cách mà ổng miêu tả, bạn sẽ thấy như ổng đang sống ở trong khung cảnh đó, dạng như đứng đó, nhìn mọi thứ diễn ra rồi ghi lại vậy, lạ ghê há. Tui không tin nổi đâu đó, cả cái cách ổng nói về tâm trạng của kẻ sát nhân, nó chân thật đến nỗi tui đã tin rằng đó là thứ xuất phát từ chính tác giả, từ chính tâm hồn đó! Nghe hư cấu nhỉ? Vậy thì đọc thử đi rồi biết=) Chưa hết đâu, khi đọc quyển sách này và nghiền ngẫm, tưởng tượng, bạn sẽ thấy nó chạy như một cuốn phim vậy á! Mạch kể xuyên suốt truyện là những thứ mà bạn sẽ hay thấy trên những bộ phim trinh thám, nhưng điều lạ là, tác giả lại có thể tận dụng đặc tính của sách truyện để biến nó trở thành một yếu tố giật gân trong mạch kể ấy. Hiểu không? Việc đó khiến ta nghi ngờ về những điều mình đọc được trước đó, đúng vậy, tui đã phải lật và đọc lại phần kể chuyện trước đó, để rồi trầm trồ cái tài “lật mặt” của ông tác giả đó. Cái cách ông ý chọn ngôi kể thứ nhất lại khiến tui thốt lên một điều: ông muốn dắt mũi tui nữa chứ gì! Nhưng mà đẫu tui có “đề phòng” đi nữa, thì tui vẫn bị lừa, hic hic. Có thể nói, quyến sách này HẮC ÁM từ trong ra ngoài, từ bìa sách đến nội dung. Tuy có tuyến nhân vật chính là 1 nam 1 nữ nhưng mà đọc vào sẽ thấy, chẳng có một tý yếu tố tình cảm lãng mạn gì trong này đâu, cậu nam chính thì có 1 câu nói mãi :”Tôi thích quan sát những kẻ phạm tội, nhưng tôi có luật lệ riêng cho mình là luôn đứng ở vị trí người thứ ba chứ không dây dưa vào” và đúng là như vậy, cậu ấy luôn ở ngoài câu chuyện, luôn là người tìm hiểu và phát hiện ra hung thủ, nhưng chẳng bao giờ báo cảnh sát cả, nếu bạn là một người công dân tốt, chắc hẳn bạn sẽ thấy rất ức chế, nhưng hãy nghĩ mà xem, chính cậu ta cũng là một con người “méo mó” cơ mà, cậu ta đem những cánh tay bị chặt đứt mà thầy giáo SƯU TẦM về nhà chon ở sau vườn, cậu ta lấy cắp bộ dao của kẻ đã phanh thây rất nhiều cô gái, cậu ta dẫn về nuôi chú chó săn của cô bé đã giết tình nhân của mẹ mình,… Nhưng, ở cậu ta toát ra một “giọt” lương thiện, chỉ điều đó thôi nhưng tui đã tin tưởng cậu ấy, cả cô nữ chính Morino cũng tin tưởng cậu ấy. Thực sự, tui đã thầm cậu nguyện rằng cậu ấy sẽ không giết người, ở mẫu truyện cuối, bởi rằng cậu ấy chính là một sứ giả niềm tin, để tui và các bạn không bị sụp đổ đức tin rằng những con người có tâm lí biến thái không hẳn sẽ giết người, không hẳn sẽ làm hại người khác! Và câu hỏi cậu ấy liệu có giết người không? Đọc đi rồi sẽ rõ! Khác với nam chính, nàng Morino được tác giả miêu tả nhiều về ngoại hình : Mái tóc đen dài và thẳng, lúc nào cũng mặc những bộ quần áo đen, làn da trắng có phần nhợt nhạt và một khuôn mặt không bao giờ có cảm xúc. Morino và nam chính không mang cho ta cảm giác rằng họ sẽ rơi vào một mối tình sến súa, hay đơn giản là có cảm tình với nhau thôi cũng không! Họ là những con người “méo mó” giống nhau, và vì vậy mà họ hiểu nhau và thấy thoải mái khi nói chuyện với nhau, chỉ có vậy! Nhưng vì vậy mà khi Morino trở thành nhân vật chính của một mẩu truyện trong cuốn sách, tui rất rất rất mong chờ, và thật vậy, mẫu truyện khiến tui nổi da gà về độ lắc léo của nó, tất cả chỉ là kí ức thôi nhưng lại bao phủ một sự thật kinh hãi. Nhưng lúc đó còn một cảm xúc nữa len lỏi trong tui, tui thương xót cho Morino! Lần đầu tiên cảm thấy buồn cho Morino, kể cả khi cô bị đồn là bị thầy giáo quấy rối, kể cả bị bạn học xa lánh vì nghĩ rằng cô chảnh chọe, kể cả cách cô khó khăn biểu đạt cảm xúc, nhưng chính mẫu truyện đó, như một sợi dây choàng lấy cổ khiến tui cảm thấy ngột ngạt lạ thường… Dẫu đã hứa là sẽ kể nội dung truyện nhưng tui thấy điều đó là quá phí phạm cho một quyển sách như vậy, dĩ nhiên ý mỗi người mỗi khác nhưng tui xin chốt hạ một câu: XEM RỒI SẼ RÕ! Vậy hén. N hã Lê
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.