Mô tả
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết kinh dị Khúc Mai Táng Đêm Mưa của tác giả Lâm Tư Ngạn & Phương Linh (dịch).
Ẩn mình trong núi sâu, tách biệt với thế giới bên ngoài, biệt thự Đêm Mưa không chỉ mang hình dáng độc đáo, chứa đựng tâm tư sâu xa của chủ nhân, mà còn là nơi chứng kiến những vụ án đẫm máu và nhuốm màu kì bí.
Cả nhà gia chủ bị sát hại dã man cùng một đêm. Tròn một năm sau, bốn cô gái trẻ lần lượt bỏ mạng trong phòng kín một cách đầy bí ẩn.
Từng người ngã xuống, không kịp trăng trối, để lại câu đố nan giải, thách thức những người còn sống. Lý trí dần méo mó trong đêm mưa buốt giá, thảm kịch tới khi nào mới chấm dứt?
Án mạng trong KHÚC MAI TÁNG ĐÊM MƯA xảy ra vào những đêm mưa gió ở chính căn biệt thự tên Đêm Mưa. Nạn nhân là những cô gái trẻ bị giết hại một cách dã man. Trong thần thoại Hi Lạp, có ba nữ thần cai quản vận mệnh gọi chung là Moirai, số mệnh loài người nằm gọn trong tay các vị thần. Phải chăng các cô gái đã đắc tội với thần linh, dẫn đến họa diệt thân?
***
Bố đi rồi.
Qua cửa sổ cuối hành lang, tôi thấp thoáng trông thấy bóng chiếc Porsche màu lam phóng qua khu đất trống trước nhà, lao vào màn mưa phùn lất phất trong đêm tối.
Miệng phả hơi nóng làm mờ lớp kính lạnh lẽo, tôi buông đôi tay đang áp lên kính cửa sổ xuống rồi từ từ quay lại, để bóng chiếc xe hóa thành dư ảnh trong tâm trí.
Cất những bước chân vô hồn dọc hành lang trống trải, đôi dép lông đỏ lê trên mặt sàn tựa con rắn đen vươn mãi tới địa ngục.
Lướt qua một dãy phòng bên trái, trông thấy bức tường cuối hành lang, tôi mới rẽ phải vào một hành lang khác. Đi đến giữa đường, tôi đẩy cửa đôi bên phải ra. Tôi nhìn về phía trước, lưng tựa vào cánh cửa đã đóng kín, hai tay kẹp giữa tay nắm cửa và túi sau của quần thể thao.
Cuối hành lang, khe cửa phòng bên trái hắt ra ánh đèn vàng vọt. Đó là phòng ngủ của mẹ.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi cảm thấy xa cách trong ngôi nhà đáng ra phải rất đỗi thân thuộc này. Tôi lại đeo lên đôi kính của “Người lạ”, quan sát mọi thứ từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc.
Tâm trạng ấy quá đỗi mâu thuẫn.
Nhấc đôi chân cứng đờ và lạnh buốt, tôi đi tới căn phòng bên trái, mở cửa, bấm công tắc đèn rồi đóng cửa lại. Tôi nhìn quanh căn phòng rộng lớn. Đây là phòng ngủ của tôi. Năm năm trước, bố bỏ ra một số tiền lớn để xây ngôi biệt thự sang trọng này, mất hai năm mới hoàn thành. Ba năm sau đó, nơi đây trở thành nhà tôi… Có điều tôi hầu như chỉ ở đây vào các kì nghỉ dài.
Nhà cao cửa rộng, phòng to gấp đôi nhà trong thành phố, biết bao bạn học phải ghen tị. Từ nhỏ tôi đã được sống trong nhung lụa…
Góc tường chất đống đủ loại búp bê vải. Tôi ngồi xuống, vuốt ve một con gấu mèo nhỏ chằng chịt vết khâu vá. Đây là quà sinh nhật mẹ tặng năm tôi tám tuổi. Nó là người bạn không biết nói của tôi.
Tôi đứng dậy, vòng qua bàn máy tính đặt laptop, máy in laser và máy scan, tới trước bàn sách và ngồi xuống, mở cuốn nhật kí màu hồng ra. Tôi cầm bút viết.
Ngày 10 tháng Hai ~ Mưa
Hôm nay bố lại xuống núi để đánh bài uống rượu với bạn làm ăn. Sáng nay mẹ cho người giúp việc nghỉ một ngày, gọi taxi đưa họ xuống núi.
Từ dịp nghỉ hè năm ngoái, tôi đã phát hiện tuần nào bố cũng dành một buổi tối để đi ăn với đồng nghiệp, và cũng không rõ từ khi nào, giúp việc nghỉ cố định vào ngày đó.
Chuyện này chẳng có gì lạ, tôi nhanh chóng biết được lý do. Mẹ có bồ. Tên gã là Dương Vĩ Quần. Hình như họ quen nhau trên mạng.
Có lúc tôi hận bố mẹ mình lắm, hận họ hễ chạm mặt là cãi vã, hễ cãi vã là không ngưng nghỉ. Đã bao đêm tôi rơi nước mắt, hãi hùng trốn trong chăn giữa tiếng gào thét của họ. Cảnh tượng đáng sợ ấy là thứ duy nhất gắn liền với những đêm thơ ấu của tôi, đám búp bê không biết nói là thứ duy nhất bầu bạn bên tôi. Tôi nằm trên giường, tự chôn mình dưới đống búp bê, nhưng tiếng la hét vẫn lọt qua bao lớp che chắn rồi chui vào tai tôi.
Tôi thực sự không hiểu nổi, nếu suốt ngày cãi nhau như vậy, sao hai người còn lấy nhau? Sao còn đưa tôi đến thế giới này, để tôi phải chịu giày vò?
Tôi từng hỏi mẹ điều này, mẹ chỉ nói tôi còn quá nhỏ không hiểu được. Tôi hỏi mẹ sao không ly hôn, mẹ vẫn trả lời tương tự.
Phải, tôi không hiểu được, thậm chí tôi không hiểu mình có yêu bố mẹ không.
Bố yêu vợ của kiến trúc sư, dông tố cũng theo đó kéo đến. Bố mẹ bắt đầu đồng sàng dị mộng. Kể từ ấy, tôi không còn hạnh phúc nữa. Trường cứ cho nghỉ dài ngày là tôi lại sợ, bởi tôi phải quay về ngôi nhà không giống tổ ấm. Tôi tự thấy mình không có gia đình.
Bố mẹ sợ tôi cô đơn nên cho tôi rất nhiều “vật chất” để giải sầu. Có lẽ đối với họ, việc tạo cảm giác thân thuộc bằng tiền chính là cách bày tỏ tình thương.
Tôi gần như không tìm ra nổi kí ức nào có thể vun đắp tình cảm dành cho họ.
Cô độc trở thành bạn thân của tôi, cuộc đời tôi cũng vì thế mà vô vị.
Đêm mưa như đêm nay, bố không có nhà, gã Vĩ Quần chắc chắn sẽ tới biệt thự Đêm Mưa. Đêm Mưa? Sự trùng hợp mới lạ lùng làm sao.
Gã sẽ lén lút lên gác, mở cửa phòng mẹ, sau đó…
Vứt bút xuống, hai tay tôi ôm đầu.
Những đêm gã tới, tôi đều vào phòng đàn ở tầng một để khóc, thậm chí về sau tôi ở đó luôn cả đêm. Tôi mang theo gấu mèo, chăn bông và thức ăn, trải qua đêm dài đằng đẵng cùng đàn piano.
Tôi rất thích viết nhạc, nên đã tự sáng tác tự đàn nhiều bản piano để giãi bày nỗi lòng. Ngạc nhiên là mỗi khi tâm trạng phiền muộn, cảm hứng sáng tác của tôi mới dào dạt tuôn trào. Nhìn trần nhà trống trải rồi nhìn thân đàn màu đen, từng nhịp nhấn phím chạm đến thẳm sâu tâm hồn tôi.
Tóm lại, đêm nay phòng đàn trong Đêm Mưa là chốn dung thân của tôi. Tôi chọn lấy vài cuốn nhạc phổ tự viết cất trên giá sách, nắm bàn tay mềm mại của gấu mèo, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong phòng có gì đó siêu thực.
Tôi đã để sẵn chăn gối ở phòng đàn cho những lần ngủ qua đêm, giờ chỉ cần xuống tầng một là được.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa đôi, tiếp đó là tiếng bước chân.
Là gã đàn ông đó, kẻ không bao giờ vắng mặt…
“Anh đến rồi đấy à.” Mẹ cất giọng.
Tiếng mưa ngoài trời chỉ còn làm nền cho tiếng cười của hai người.
Tạp âm không tên vang lên trong đầu tôi, nhấn chìm tôi. Tôi chợt nhận ra âm thanh hỗn độn này do chính mình tạo nên để làm tai ù đi.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi. Tôi không biết tại sao mình có thể đứng lặng trước cửa lâu như vậy, không biết tại sao mình phải cố tình dỏng tai nghe, ép bản thân phải chấp nhận và thách thức sức chịu đựng của mình như vậy. Một giọng nói bảo tôi rằng, tôi làm thế chỉ để lấy cớ phá hủy cánh cổng bảo vệ trong lòng mà thôi.
Trong âm thanh nhục dục lúc trầm lúc bổng, từng lớp vỏ xác thịt của tôi bị lột ra, để tôi thấy cái lõi nguyên sơ nhất, trần trụi nhất trong mình.
Bỏ gấu mèo xuống, tôi bước nhanh về phía tủ quần áo, mau chóng lấy ra đôi găng tay giữ ấm màu trắng trong đống quần áo. Tôi đeo găng tay vào.
Từ từ mở cửa, tôi thận trọng và khẽ khàng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, đi tới cửa đôi.
Nhớ mang máng nhà kho tầng một có cái rìu nhỏ, tôi xuống bằng cầu thang đối diện cửa đôi. Trong bóng tối, sợi tóc dài quét qua má tôi, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi do lâu ngày không gội đầu.
Tiếng bước chân và tiếng thở gấp của tôi vang vọng giữa không trung.
Nhà kho không khóa. Tôi bật đèn và đẩy cửa ra, đồ đạc chất ngồn ngộn bên trong. Tôi không nhớ chính xác rìu để chỗ nào, nhưng vẫn nhớ đôi tay điên cuồng lục lọi của mình.
Đầu óc trống rỗng, tâm trạng kích động, chẳng rõ bao lâu sau, tôi cũng tìm thấy thứ mình muốn sau khi lật tung cả chồng thùng giấy. Nhặt mảnh vải bên cạnh lên, tôi cẩn thận lau sạch cán rìu.
Tôi xách rìu lên gác, quay lại cửa phòng mình. Cửa phòng mẹ hé mở, vẫn hắt ra ánh đèn ngủ. Thình lình, bên trong bỗng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.
“Không, đừng…” Giọng nói gần như tuyệt vọng, hoảng hốt.
Tim tôi đập thình thịch. Giọng nói ấy nghe hệt tiếng kêu cứu lúc sắp chết…
Đẩy cửa phòng ra, tôi hít một hơi…
Dưới ánh đèn vàng vọt, một gã đàn ông cao lớn mặc áo khoác gió đang quỳ trên giường, quay lưng về phía tôi. Gã đè lên người mẹ, hai tay điên cuồng bóp cổ bà. Mặt mẹ ngửa lên, méo mó, mắt lồi ra. Gương mặt bà vặn vẹo.
Dường như chỉ trong chớp mắt, cây rìu trong tay tôi vung lên rất nhanh và bổ trúng một vật cứng. Hự một tiếng, gã đàn ông lăn từ trên giường xuống sàn nhà. Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong tôi như bùng nổ, tay tôi mất kiểm soát, phang rìu tới tấp vào mặt gã như một cái máy vô thức, hết lần này đến lần khác…
Khi gã đàn ông ngừng giãy giụa, tôi mới nhìn rõ hình dáng gã.
Gương mặt đã biến dạng của gã đang nhìn tôi. Nhưng tôi vẫn nhận ra bố mình. Tôi nghe thấy tiếng rìu rơi bụp xuống sàn nhà.
Giọt nước nóng hổi lăn trên má tôi, tôi vừa khóc vừa cười. Đầu óc tôi thoắt cái trống rỗng. Tiếp theo thì sao?
Tôi quay lại kiểm tra người mẹ mặt mày xám xịt. Không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Tôi chẳng còn hơi sức kiểm tra xem bố còn sống không. Mệt quá.
Bố về nhà giữa chừng… Chắc chắn Dương Vĩ Quần có việc nên đi trước, bố vòng ngược về nhà và giết người vợ bội bạc. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, đôi tay lực lưỡng của bố đã giết chết mẹ. Hết yêu rồi nhưng vẫn bận tâm chuyện bạn đời ngoại tình. Tôi không thể hiểu nổi.
Tôi sẽ để tên khốn Dương Vĩ Quần hứng hết mọi hiềm nghi… Tuy không có chứng cứ quyết định, nhưng nhất định gã sẽ bị nghi ngờ. Chỉ cần cảnh sát đọc nhật kí của tôi, họ sẽ biết đến gã ngay… Để gã phải chịu tội giết ba mạng người ở biệt thự Đêm Mưa.
Phải, tôi đã quyết định xong con đường mình đi.
Tôi rời khỏi căn phòng máu me. Cửa đôi đối diện đang mở, cầu thang và căn phòng trống bên cạnh lặng lẽ nhìn tôi.
Đúng rồi, nếu thế thì…
Tôi tìm được một cái cưa, một cái giá quần áo bỏ không, một cuộn dây câu và keo dán cường lực trong nhà kho tầng một. Tôi ước lượng độ dài đoạn dây rồi cắt đứt.
Ngang qua phòng mình, tôi vào trong mang gấu mèo theo.
Tới thang máy ở tầng hai, tôi mở cửa đi vào. Để giá quần áo nằm dưới đất, đế quay ra cửa, tôi buộc thòng lọng ở hai đầu sợi dây câu, mắc một đầu vào giá rồi kéo thòng lọng xuống gần đế giá, ướm sao cho nó không thể tuột khỏi đế giá.
Tôi đặt cưa nằm ngang, lưỡi cưa hướng lên trên rồi dán cố định phía trong cửa thang máy. Tôi nhanh chóng giấu keo dán và găng tay trong phòng sách rồi quay lại thang máy.
Đứng trong thang, tôi bấm nút tầng ba, trước khi thang máy bắt đầu chuyển động, tôi bước qua cưa thật nhanh, đảm bảo dây câu vắt ngang lưỡi cưa.
Tôi kéo đầu thòng lọng còn lại ra ngoài, đóng cửa, tròng thòng lọng vào cổ rồi ngồi tựa lưng lên cửa.
Thang máy từ từ đi lên, lực kéo sẽ khiến đế giá quần áo kề sát cửa, kẹp chặt cái cưa làm nó áp lên cửa. Cả giá lẫn cưa sẽ men theo cánh cửa dần dần lên đến mảng tường phía trên.
Thòng lọng luồn qua đáy khe cửa sẽ thít chặt cổ tôi, làm tôi ngạt thở.
Chẳng mấy chốc, tôi sẽ chết vì treo cổ. Lực kéo khi thang máy đi lên sẽ khiến cưa cắt đứt dây câu. Tuy có khả năng thất bại nhưng giờ tôi chỉ có thể đánh cược tất cả.
Cổ càng lúc càng bị thít chặt. Tôi đau đớn ôm chặt gấu mèo. Chút nữa thôi, đây sẽ là vụ án ba mạng người ở biệt thự Đêm Mưa… Dương Vĩ Quần chắc chắn sẽ là nghi phạm lớn nhất.
Mặc dù cảnh sát có thể sẽ phát hiện ra bí mật về thang máy, nhưng ai biết được thần vận mệnh sẽ an bài thế nào?
Cơn đau dữ dội ập tới, hai mắt tôi trợn trừng, gấu mèo tuột khỏi tay…
Ngoài trời, mưa ào ào rơi như đang khóc than.
Khúc nhạc tôi sáng tác vang lên trong đầu, một khúc điếu ca đẹp đẽ mà thê lương…
HẾT
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.