Mô tả
Trái tim của quỷ – Bí mật kinh hoàng đằng sau bốn cuốn nhật ký
Ryosuke là một chàng trai với gia cảnh bình thường, vốn dĩ anh tưởng rằng cuộc đời mình sẽ trôi qua êm đềm như vậy mãi. Cho đến một ngày mọi sự đen đủi trên đời theo nhau ập đến cuộc đời anh. Vị hôn thê sắp cưới đột nhiên biến mất, người mẹ anh yêu quý gặp tai nạn giao thông qua đời, bố anh mắc phải căn bệnh ung thư khó lòng cứu chữa, bà ngoại thì bệnh tật nằm trong viện dưỡng lão.
Những tưởng những sự việc kỳ quái chỉ dừng lại ở đó, thì trong một lần về thăm bố Ryosuke tình cờ phát hiện 4 cuốn sổ cũ nằm trong tủ âm tường. Những cuốn sổ với tiêu đề Yurigokoro cùng với lời lẽ vô cùng dị thường.
“Phải chăng cấu trúc bộ não của một kẻ có thể bình thản xuống tay giết người như tôi có gì đó khác biệt so với người bình thường?”
Bất giác đọc tiếp, anh nhận ra đây là những lời thú tội của một người kẻ luôn dửng dưng làm thinh trước cái chết của người khác, đồng thời đang tâm xuống tay giết không biết bao nhiêu sinh mạng ngay từ khi còn nhỏ.
Cùng lúc đó, điều dội về trong ký ức của Ryosuke là thái độ nơm nớp lo sợ của mẹ mình tầm một tháng trước khi bà qua đời. Anh còn nhớ lại chuyện lúc là một cậu bé, anh trở về nhà sau thời gian dài nằm viện và cảm thấy mẹ đã bị tráo đổi thành người khác.
Liệu những ký ức ấy cùng mấy cuốn sổ này có liên quan gì đến nhau hay không?
Người viết ra chúng là bố anh, người mẹ đã mất của anh hay một ai đó khác?
Và những điều được viết bên trong là sự thật hay chỉ là hư cấu?
Rốt cuộc trong quá khứ đã có chuyện gì xảy ra trong gia đình này?
Dự cảm không lành nhộn nhạo khắp cõi lòng anh.
Mở đầu bằng một thế giới u tối tách biệt và kết thúc bằng tình thương sâu nặng, dưới ngòi bút đầy thực tế cùng cách xử lý cốt truyện tài tình và lôi cuốn của tác giả Mahokura Numata, Trái tim của quỷ – cuốn tiểu thuyết huyền bí đề cập đến các tình tiết rùng rợn và mặt tối của bản chất con người sẽ khiến bạn đọc cuốn theo và không thể nào quên.
***
Takii Asayo (nhà văn)
Chuyện xảy ra vào năm 2011.
Bỗng dưng tác giả Mahokaru Numata trở thành một hiện tượng.
Năm ấy, các tác phẩm của bà trong quá khứ được phát hành với kích thước khổ bỏ túi. Chúng tạo nên một làn sóng mạnh mẽ đến độ tôi không khỏi bất ngờ. Thời điểm đó, có ba tác phẩm được in dưới dạng khổ bỏ túi: Giá tháng Chín mãi không tàn, tác phẩm đầu tay đem về cho bà giải Tác phẩm Kinh dị Hồi hộp (năm 2005 được phát hành phiên bản bìa cứng, năm 2008 được in theo khổ bỏ túi của nhà xuất bản Shincho), Những con chim nàng không rõ tên (năm 2006 phát hành phiên bản bìa cứng, năm 2009 được in theo khổ bỏ túi của nhà xuất bản Gentosha), Tiếng mèo kêu (năm 2007 phát hành phiên bản bìa cứng, năm 2010 được in theo khổ bỏ túi của nhà xuất bản Futaba). Mặc dù chúng đều được đánh giá rất cao, song số lượng in lại không quá nhiều. Nhưng bước sang cuối năm 2011, tổng cộng lượng in của cả ba tác phẩm đã vượt mốc một triệu bản. Vậy rốt cuộc nguyên nhân xuất phát từ đâu?
Một trong những yếu tố tạo ra đà tăng chính là chiến lược của phía nhà xuất bản. Với kế hoạch phát hành phiên bản bìa cứng của tác phẩm vào mùa xuân, nhà xuất bản Futaba đã thay đổi bìa áo của Tiếng mèo kêu nhằm tăng cường sự nhận thức của độc giả đối với nhà văn trước khi mở bán. Nhờ vậy, số lượng sách bán ra có sự chuyển dịch tích cực, khiến các đơn vị khác cũng đi theo phong trào và đẩy mạnh hoạt động khuyến mãi với tác phẩm của nhà văn Mahokaru Numata mà họ là đơn vị phát hành. Việc quảng cáo này đem lại kết quả rất tốt.
Ngoài ra, phải kể đến việc Trái tim của quỷ là một tác phẩm vô cùng thú vị. Từ trước khi ra mắt, cuốn sách đã trở thành chủ đề xôn xao giữa những nhà bình luận và nhân viên nhà sách có cơ hội đọc qua đoạn trích; sau thời điểm phát hành, tác phẩm lại liên tục đón nhận những lời tán dương của độc giả, giúp lượng tiêu thụ của cuốn sách vượt ngưỡng 50.000, con số ấn tượng đối với sách của một tác giả chưa có quá nhiều danh tiếng. Qua năm sau, tức năm 2012, tác phẩm được đề cử cho Giải thưởng Ngành sách của Nhật Bản, nhận giải Văn học Oyabu Haruhiko. Tác phẩm tiếng tăm này là một trong những nhân tố khơi nguồn cho “Hiện tượng Mahokaru Numata”; và cuối cùng, nó cũng đã gia nhập nhóm những tác phẩm được xuất bản dưới dạng khổ sách bỏ túi.
Một ngày nọ, chàng thanh niên Ryosuke ghé về nhà thăm bố thì tình cờ phát hiện vài cuốn sổ để trong tủ âm tường. Trên bìa ghi dòng chữ Yurigokoro. Lật vài trang xem thử, anh phát hiện những điều ghi bên trong hết sức dị thường.
“Phải chăng cấu trúc bộ não của một kẻ có thể bình thản xuống tay giết người như tôi có gì đó khác biệt so với người bình thường?”
Bất giác đọc tiếp, anh ngộ ra đây là những lời thú tội của một nhân vật đã xuống tay giết không biết bao nhiêu mạng ngay từ lúc bé. Liệu người viết là bố anh, người mẹ đã mất của anh hay ai đó khác? Và liệu những điều viết ra là sự thật hay chỉ là hư cấu?
Cùng lúc đó, điều dội về trong ký ức của Ryosuke là thái độ nơm nớp lo sợ của mẹ mình tầm một tháng trước khi bà qua đời. Hơn thế nữa, anh nhớ lại chuyện lúc còn là một cậu bé, anh trở về nhà sau thời gian dài nằm viện và cảm thấy mẹ đã bị tráo đổi thành người khác. Những ký ức ấy cùng cuốn sổ này liệu có liên quan gì đến nhau hay không? Một dự cảm không lành nhộn nhạo cõi lòng anh.
Câu chuyện đan xen giữa nội dung những dòng thú tội và hành động trong hiện tại của Ryosuke. Cuộc sống của anh cũng đang vấp phải rất nhiều vấn đề. Không những lo lắng cho người bố mắc ung thư giai đoạn cuối, cùng bà ngoại ở trong viện dưỡng lão, anh còn phải lèo lái tiệm cà phê kèm khuôn viên cho chó vui chơi trong lúc tình hình kinh doanh chưa thể gọi là khá khẩm. Thêm nữa, điều khiến anh đau lòng nhất là chuyện Chie, nhân viên của tiệm, đồng thời là hôn thê của anh, bỗng dưng biến mất. Dù chưa nguôi ngoai nỗi lo khi người yêu không rõ tung tích, anh vẫn phải gạt đi để nhờ đến sự trợ giúp của em trai mình nhằm điều tra danh tính người viết cuốn hồi ký.
Và như thế, ngay từ đầu câu chuyện đã có rất nhiều bí ẩn cùng vấn đề được khơi gợi, khiến người đọc không tài nào dự đoán được tình tiết tiếp theo. Bầu không khí kỳ quái của cuốn hồi ký ghi chép một cách thản nhiên về những điều hết sức tàn nhẫn, kết hợp cùng nỗi dằn vặt của Ryosuke khi anh hoài nghi trong bản thân mình lấp ló hình bóng của kẻ sát nhân, tất cả dồn dập khiến người đọc không khỏi choáng ngợp. Kỹ năng kể chuyện hết sức tài tình này chính là một trong những điểm thu hút của tác phẩm.
Thú thật, sau khi viết đến đây, tôi rơi vào thế bí. Nếu khai thác thêm, chắc chắn tôi sẽ để lộ tình tiết câu chuyện chứ chẳng tránh được. Tôi sẽ chú ý không đi sâu vào các phần chính yếu, song tôi mong độc giả có thể đọc những lời bình sau đây của tôi khi đã đọc xong tác phẩm. Bởi nếu đọc tiểu thuyết này khi chưa có thiên kiến gì trong đầu, chắc chắn mọi người sẽ thấy nó hay hơn bội phần.
Nội dung tác giả chấp bút luôn là về những kẻ nằm ngoài quy chuẩn. Tuy bề ngoài nhìn họ hết sức bình dị, nhưng trong lòng, họ lại đứng bên lề xã hội. Tất cả bọn họ đều đang ôm ấp những thứ nhờ nhợ u tối, không rõ hình tướng bên trong con người mình. Tất nhiên, ở tác phẩm này, thứ đó chính là thôi thúc giết người. Năm lớp Hai, lúc chứng kiến cảnh bạn mình chết chìm, người viết cuốn hồi ký nhận ra “thứ cảm xúc đáng ghét lúc nào cũng hiện diện quanh tôi bất giác trôi về thinh lặng”. Kể từ đó, người này bị thôi thúc bởi mong muốn tái hiện lại cảm giác ấy mà dần dà nhúng tay vào những hành động đáng sợ. Cách miêu tả về những lần kết liễu sinh mệnh kẻ khác đầy vô tình (đặc biệt là cảnh đứa bé trai bị gãy cổ). Bố cục được xây dựng để kẻ sát nhân liên tục nhìn lại quá khứ, nên những điều được viết ra đều rất ghê rợn nhưng không tạo cảm giác kinh khủng, chỉ đơn giản là người này đang dửng dưng ghi chép lại hành động của bản thân cũng như chuyển biến trong lòng mình, và chính đó lại là điều kỳ dị nhất. Tưởng chừng nhân vật ấy hoàn toàn không có cảm xúc giống với người bình thường.
Tuy nhiên, nếu hỏi có phải nội dung chính của tác phẩm này là bóc tách tầng sâu tâm lý của những kẻ sát nhân với đầu óc méo mó mà người bình thường khó lòng lý giải hay không, thì câu trả lời là không phải. Từ giữa tác phẩm trở đi, duyên kỳ ngộ với một nhân vật đã tạo ra chuyển biến nơi người viết cuốn hồi ký. Lại nói về Ryosuke, trước đó, anh dằn vặt với lo lắng liệu bên trong mình có tồn tại một kẻ sát nhân hay không, thì phần sau, cảm xúc bất ổn lại càng dấy lên trong lòng khi anh đối diện với biến cố. Cách triển khai lần này mang đậm chất nhà văn Mahokaru Numata. Cái hơn người của tác giả không dừng lại ở việc kích thích độc giả bằng bối cảnh, diễn biến bất ngờ hay giọng văn lạnh, mà nằm ở phần đặc tả thay đổi về mặt cảm xúc đến với nhân vật sau khi trải qua một cuộc bể dâu. Đó chính là điểm xuất sắc của bà.
Phần sau câu chuyện cũng có một vụ giết người được thực hiện. Nhưng nó không phải hành động của cái tôi ích kỷ không mảy may ý thức về tội lỗi như hình ảnh trong hồi ký, mà (có lẽ) hung thủ hoàn toàn nhận thức được điều mình làm là có tội, nhưng hành động ấy mang mục đích cứu vớt người khác. Điểm khác biệt ở đây cực kỳ lớn, bởi nó cho thấy có một khoảng cách rất xa ở nội tâm kẻ sát nhân trong cuốn hồi ký và kẻ sát nhân phần sau tác phẩm. Suốt chiều dài câu chuyện không có một cảnh nào kẻ giết người ở phần sau bộc lộ suy nghĩ, dẫu vậy, hẳn độc giả vẫn đoán được biến chuyển nội tại của người đó, một biến chuyển mang ý nghĩa sâu xa. Song, kết liễu mạng người là tội ác, thành ra có thể một số độc giả không gạt được cảm giác khó chịu. Nhưng có một điều chắc chắn: hành động giết người ở phần sau tác phẩm khởi nguồn từ tình thương. Câu chuyện kỳ dị bắt đầu từ cuốn hồi ký ghê rợn đã biến thành một câu chuyện về yêu thương tự lúc nào. Phải, đặc trưng của tác phẩm này chính là tâm thế của người đọc ở phần đầu và phần cuối sẽ hoàn toàn trái ngược.
Sau tất cả, tác giả không mỹ hóa việc giết người tàn nhẫn khi đoạn cuối “đắt” vượt ngưỡng tưởng tượng. Tác phẩm không ca tụng một cách ướt át về gia đình hay tình thương mà hạ màn vô cùng thuyết phục. Đây cũng là một điểm tinh tế của người viết. Bởi nếu cái kết kêu gọi sự cảm thông từ phía người đọc, thì dẫu bảo tác phẩm này chỉ là chuyện hư cấu chăng nữa, chắc hẳn vẫn có rất nhiều độc giả thẳng thắn lên tiếng không đồng tình bởi nhân vật đã xuống tay như vậy… Tác giả không gây áp lực buộc chúng ta phải có sự đồng cảm đối với một kẻ giết người vì thú vui của riêng mình.
Tôi ngẩn ngơ đóng sách, song đâu đó vẫn đọng lại một dư âm rối bời khi cảm xúc nửa đắng cay nửa ấm áp chan hòa vào nhau. Lúc mới đọc, tôi cứ tưởng đây là một tác phẩm kinh dị hồi hộp có phần ghê rợn, nhưng đọc xong, tôi nhận ra nó không nằm trong thể loại ấy. Ấn tượng của tôi đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trong lòng chỉ còn cảm giác dễ chịu khi “bị tác giả dẫn dắt tài tình”.
Xin bàn luận thêm một chút, cá nhân tôi cho rằng nhân vật chính đằng sau câu chuyện này chính là bố của Ryosuke. Ôm nỗi giày vò sau khi trải qua biến cố thời trẻ, những tưởng cuối cùng mình đã được cứu rỗi thì người gây ra nỗi đau ấy lại chính là… Sự xung đột và đau khổ sau đó hẳn vượt ngưỡng hình dung. Tôi trộm nghĩ nếu khai thác thêm về dòng suy nghĩ của người đàn ông này cũng đủ để hình thành một tác phẩm khiến người đọc phải gật gù.
Ban nãy, tôi có nói Mahokaru Numata viết về những kẻ nằm ngoài quy chuẩn. Họ đã làm những điều không thể tha thứ, nhưng không vì vậy mà tác giả miêu tả họ như những ác nhân không còn tính người hay những kẻ đáng bị đem ra vành móng ngựa. Bà nhẹ nhàng tiếp cận ngay cả những người khó mà đồng cảm nhất, miêu tả tính nhân văn họ bộc lộ trong một khoảnh khắc, thứ ánh sáng họ nhìn thấy trong chớp mắt ngắn ngủi. Nhưng tâm thế ấy khác hoàn toàn với sự thương cảm và đồng tình đối với những người rơi khỏi rìa xã hội, bởi ánh nhìn của tác giả đang cố gắng thấu tỏ bản chất của con người. Vậy nên đối với cả những nhân vật tuyệt đối không tài nào yêu thương được, dần dần độc giả vẫn dành cho họ một cảm tình khó diễn tả thành lời. Sau khi đọc xong, ta dồn tâm sức vào nghiền ngẫm để hiểu bản chất của thứ cảm tình ấy, đó chính là dư vị mà tác phẩm của Numata đem lại.
Nếu bạn đọc nào là người nhạy bén, đọc đến nửa chừng hẳn sẽ đoán được sự thật ẩn giấu bên trong. Dẫu vậy, chúng ta vẫn không thể ngừng lật giở những trang sách là bởi đích đến của câu chuyện không phải nằm ở việc làm rõ chân tướng mọi sự mà nằm ở hành động nhân vật sau khi biết sự thật ấy. Chính vì bóng tối trong trái tim các nhân vật của câu chuyện này quá sâu, và vì giọng văn của tác giả không chút xót thương, nên chút ấm áp thoáng qua, chút ánh sáng chói lòa trong khoảnh khắc ấy lại càng thật hơn bao giờ hết. Trái tim của quỷ là một tác phẩm cho thấy tài năng của tác giả được dịp bộc lộ mạnh mẽ.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.